EURO 2024 Nhật ký Euro

Rồi tất cả cũng trở thành lịch sử

Thứ năm, 08/07/2021 21:15 (GMT+7)

Lần đầu tiên cho 55 năm chờ đợi để lại được có mặt trong trận chung kết của một giải đấu lớn, cũng là lần đầu tiên đi đến cửa ải cuối cùng tại một kỳ EURO. Dĩ nhiên, với bóng đá Anh, đó là một chiến thắng lịch sử. Một đêm khải hoàn xứng đáng được đánh đổi bằng bất cứ giá nào.

1. Nhưng, nói cho cùng, khi tất cả những ồn ào đàm tiếu quanh qua phạt đền làm dậy lên những tranh cãi của Kane, quanh chuyện có hai quả bóng trên sân khi Sterling bắt đầu thực hiện pha đột phá ấy mà trọng tài vẫn không cắt còi, quanh những tia đèn chói chiếu vào mắt Kasper Schmeichel, và quanh mọi thứ thuyết âm mưu được đề cập ầm ĩ….đã lắng xuống, dù có yêu mến và tiếc nuối cho “Thuốc nổ Đỏ Trắng” đến đâu, người ta cũng khó phủ nhận được rằng ĐT Anh xứng đáng với trận chung kết hơn. 

Bởi vì, thông qua những lần điều động nhân sự của HLV Kasper Hjulmand, Đan Mạch đã sớm tự bắn vào chân mình, cũng đồng thời tự bộc lộ những nỗi sợ hãi trong tinh thần của mình, từ khá sớm. 

Rồi tất cả cũng trở thành lịch sử - Ảnh 1

Chính xác là khi sử dụng cùng lúc 3 quyền thay người ở phút 67 ấy, với việc đưa cả Dollsberg lẫn Hamsgaard – những nhân vật có khả năng làm kinh ngạc cả các hàng thủ lẫn các khán đài bằng óc sáng tạo, tính ngẫu hứng cũng như sự táo bạo của mình – rời sân, những đợt lên bóng của Đan Mạch trở nên vô hại. Chúng máy móc, cùn nhụt và thiếu sinh khí. Chúng không còn được hun đúc bởi một ngọn lửa quyết đấu hừng hực từ tâm khảm mỗi cá nhân nữa. 

Thay người như thế, có thể hiểu Hjulmand muốn ưu tiên cho sức mạnh cơ bắp để hỗ trợ phòng ngự, và ưu tiên cho những đợt phản kích. Vấn đề là, chẳng những Đan Mạch không giỏi việc ấy, mà cả Braithwaite lẫn Poulsen cũng đều không phải là những lưỡi gươm đủ sắc bén treo lơ lửng trước khung thành Pickford, để người Anh phải cẩn thận trông chừng. 

2. Hãy thành thực chúc mừng và chia vui với Gareth Southgate, ít nhất là vì một thứ dũng khí đáng trân trọng đã được thể hiện. Ông, cũng như các học trò, không có nhiều lựa chọn như người đồng nghiệp phía bên lằn ranh. Sau cú sút phạt hàng rào tuyệt phẩm từ chân Damsgaard, họ chỉ còn cách dồn lên ào ạt hơn nữa, và pressing mãnh liệt hơn nữa, bất kể những nguy cơ chực chờ ở hậu tuyến. Điều này đã được duy trì đến tận đầu hiệp phụ thứ hai.

Chỉ mất 9 phút để ép được thủ quân Simon Kjaer của Đan Mạch phạm sai lầm mà anh sẽ hối tiếc cả đời, nhưng đừng quên, đội bóng đảo quốc cũng đã phải trải qua những khoảnh khắc thót tim vì sự hoảng loạn của Pickford. Phạm những sai lầm chết người đã từng luôn là một truyền thống không có gì đáng tự hào của “Tam sư” ở các giải đấu lớn, truyền thống được nối dài từ những David Seaman, qua Robinson, tới David James hay Robert Green… Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ sức đầu độc trạng thái tinh thần của bất cứ đội bóng nào. 

Rồi tất cả cũng trở thành lịch sử - Ảnh 4

Từ sau phút 67, Đan Mạch gần như chỉ còn có thể co cụm phòng ngự thụ động, và gần như không tạo dựng được bất cứ một cơ hội rõ nét nào – nghĩa là những pha kết thúc ở tiêu chuẩn của pha cứa lòng đi chệch khung thành Pickford trong đường tơ kẽ tóc mà Damsgaard tung ra ở đầu trận. Song, Pickford rồi cũng vượt qua được những khoảnh khắc gian khó ấy, trong khi sự “co vòi” của đối phương củng cố thêm lòng tự tin. Mà tập thể này, đúng như những gì Southgate thốt lên trong sung sướng nghẹn ngào sau tiếng còi mãn cuộc, “không hề giống những đội tuyển Anh khác”. Kém hào nhoáng hơn, ít ngôi sao hơn, ít những chuyện lùm xùm bên lề hơn…, có lẽ vì vậy mà họ cũng khó bị tác động bởi ngoại cảnh hơn, lì lợm hơn. Để cuối cùng, tiến xa hơn tất cả mọi “thế hệ vàng” trong quá khứ, kể từ sau World Cup 1966. 

Ngược lại, càng về sau, sức càn lướt của Kane hay tốc độ của Sterling càng có “đất dụng võ”, và sức ép từ phía đội bóng áo trắng càng trở nên nghẹt thở. Nhìn toàn cục, Anh hoàn toàn làm chủ cuộc chơi. Họ hướng đến điều đó, và Đan Mạch – khi lùi lại quá sâu mà không bộc lộ nổi định hướng nào rõ rệt – giúp họ dễ dàng hơn trong việc thực hiện mục tiêu đó. 

3. Lẽ ra, chiến thắng này có thể tròn vẹn và đẹp đẽ hơn, vinh quang và thuyết phục hơn, nếu thành bại không chỉ được xác lập bởi duy nhất quả phạt đền ấy. 

Nhưng, dù thế nào đi nữa, bàn thắng ấy cũng đã được công nhận. Dù thế nào đi nữa, kết quả ấy cũng đã là không thể đảo ngược. Dù thế nào đi nữa, Anh cũng đã chơi hay hơn Đan Mạch, đã vững vàng hơn và đã giàu tự tin hơn, thậm chí là so với chính họ trong quá khứ. 

Rồi tất cả cũng trở thành lịch sử - Ảnh 2

Và dù thế nào đi nữa, nền bóng đá này cũng chính là những người đã từng phải trải qua một nỗi đau ghê gớm mang tên “Bàn tay của Chúa” – điểm đen trong suốt 55 năm vật vã tìm cách định vị chính mình. Vậy thì, coi quả phạt đền này là một sự đền đáp của số phận, có lẽ cũng chẳng phải là điều gì quá đáng. 

Họ đã chờ đợi để được chạy kiểu chơi chữ “Final-ly!!!” trên trang bìa mọi tờ nhật báo quá lâu rồi.