EURO 2024 Nhật ký Euro

Nỗi buồn hạnh phúc

Thứ năm, 08/07/2021 10:57 (GMT+7)

Trước trận bán kết thứ nhất, HLV Luis Enrique nói rằng, nếu Ý thắng, thì ông cũng sẵn sàng cổ vũ cho đối thủ trong trận tranh Cup vô địch, nhưng ông đồng thời khẳng định đầy tự tin, rằng Tây Ban Nha sẽ thắng.

Sau trận đấu, khi mọi thứ đã ngã ngũ, HLV Mancini của Ý bày tỏ lòng khâm phục rất chân thành: “Tôi xin cúi mình trước đội Tây Ban Nha”. Chúng ta yêu bóng đá vì sự thẳng thắn đó. Trên mảnh đất thi đấu với những cạnh tranh khốc liệt, luôn sinh ra những con người hào hiệp, với tinh thần thể thao mã thượng.

Nỗi buồn hạnh phúc - Ảnh 1

Cá nhân tôi, bằng lý trí, tôi cũng dự đoán là Ý sẽ chiến thắng. Bằng tình cảm dành cho đội bóng đang trên con đường cải cách hướng tới phong cách thi đấu đầy cảm hứng, tôi cũng mong cho Ý chiến thắng. Và Ý đã dành được cái chiến thắng mong ước đó một cách xứng đáng, dù có vất vả.

Mà có lẽ càng vất vả lại càng xứng đáng. Nhưng ngay bên cạnh niềm vui chiến thắng này, tôi cũng có một nỗi buồn không nhỏ. Nỗi buồn tất cả chúng ta cùng chia sẻ với Tây Ban Nha. Đội bóng của L. Enrique đã có một trận đấu thật sự xuất sắc, đủ để đẩy Ý vào trạng thái chống đỡ khó khăn, khiến họ phải trải qua những giây phút lao đao, mặc dù Ý vốn là đội bóng giỏi về phòng thủ.

Khi Donnarumma đỡ được quả phạt đền của Morata, Enrique quay mặt đi, cúi đầu xuống và từ từ nhắm mắt lại. Dấu hiệu của kết thúc, kết thúc buồn. Chúng ta chia sẻ với ông nỗi buồn đó, và muốn nói rằng, Tây Ban Nha, dù thua một trận đấu, nhưng đã thắng một chặng đường – chặng mở đầu trên con đường mới để phát triển bóng đá. Đó là một câu nói rất thật lòng, chứ không phải chia sẻ khách sáo.

Nỗi buồn hạnh phúc - Ảnh 2

L. Enrique bước vào EURO 2020 một cách khó khăn. Trong cái khó nhọc ấy, nhận ra quyết tâm của ông. Ông không gọi Ramos, một thần tượng. Trong đội bóng của ông không có bất cứ một cầu thủ nào của Real Madrid. Đó là một cú sốc với rất nhiều người, nhất là với những ai sống ở thủ đô. Một điều xúc phạm gần như không thể xảy ra. Ngay vào ngày đội Tây Ban Nha bay sang St. Peterburg đá với Thụy Sĩ, đài phát thanh Marca còn gọi ông là “HLV đội tuyển quốc gia tệ nhất trong lịch sử”.

Nhưng riêng Enrique và những người thấu hiểu ông thì biết rằng, ông chỉ làm theo những gì mà ông tin là đúng. Ông tin rằng sức mạnh của đội tuyển bây giờ nằm ở những vùng đất xa xôi, như Villareal, Bilbao, San Sebastian, Barcelona, và một số cầu thủ đang thi đấu ở nước ngoài. Thậm chí ông còn trao vị trí trung vệ cho Laporte, một cầu thủ mới nhập tịch. Tạm thời phải bỏ Ramos, không phải chỉ là vấn đề của một cầu thủ, mà là tín hiệu thông báo cho sự khởi đầu một thời kỳ mới, một trật tự mới - “trật tự phẳng”, trong đội tuyển. Nó như là một cuộc cải cách, giống như trước đây, cuộc cải cách đã giúp Đức thành công, và vì thế phải chấp nhận khó khăn. Không còn là chuyện thắng thua của một trận đấu, mà là tạo bước xuất phát trên cả con đường.

Nỗi buồn hạnh phúc - Ảnh 3

Enrique triệu tập nhiều cầu thủ trẻ. Trận gặp Thụy Sĩ, trong đội hình xuất phát của Tây Ban Nha có tới 6 cầu thủ mà tổng số lần khoác áo đội tuyển quốc gia của họ chưa tới 20. Trong những thử thách đầu tiên ở EURO 2020, ông đã tỏ ra rất kiên định. Cải cách thì không thể vội vàng. Thủ môn Simon (Athletic Bilbao) đã phạm sai lầm, nhưng trong loạt đá phạt đền thắng Thụy Sĩ 3-1 chính anh đã trở thành anh hùng.

Ngay cả Morata cũng gây nên tranh cãi khi anh tỏ ra khá vô duyên, nhưng khi được HLV tin cậy anh đã trở lại phong độ vốn có và đều đặn nổ súng. Trẻ như Pedri bây giờ đã trở thành một cầu thủ giàu kinh nghiệm. Đã đứng tuổi như Alba hay Busquett thì vẫn là trụ cột không thể thay thế. Enrique dặn các học trò: “Hãy nhớ đấy: không có chuyện gì là không thể xảy ra”. Thật khắc nghiệt, nhưng nhờ đó mà đội bóng đã trưởng thành, trước hết nhờ ý tưởng thi đấu rõ ràng.

Cho nên, trận bán kết với Ý không thể nói là một trận thua đơn thuần. Đấy là một thử thách có ý nghĩa thành công. Giới quan sát ngạc nhiên vì Tây Ban Nha đã có một hàng tiền vệ đủ sức chơi áp đảo, làm cơ sở cho toàn bộ trận đấu có phần lấn lướt của cả đội. Trước đó, chả ai dám nghĩ rằng Koke - Busquets - Pedri lại nhỉnh hơn Verratti - Jorginho - Barella. Thống kê chỉ ra rằng, trong 90 phút thi đấu chính thức, riêng Pedri thực hiện 56 đường chuyền, tất cả đều chính xác. Pedri, 18 tuổi, là người trẻ nhất trong số 6 tiền vệ vừa được nêu tên. Còn tổng số đường chuyền đến đích của Tây Ban Nha là 833, của Ý là 306.

Một ngạc nhiên khác là Morata cũng không có tên trong đội hình xuất phát, thay vào đó là Olmo, nhưng chơi kiểu số 9 ảo, khiến cho hàng hậu vệ Ý bất ngờ trong việc kèm người. Chơi lùi xuống, Olmo có khoảng trống và đá vô cùng hiệu quả, linh hoạt, còn hậu vệ Ý phần nào chới với. Khi Morata vào sân, một thoáng lúng túng khiến cho 6 hậu vệ Ý mà không chặn được 2 tiền đạo Tây Ban Nha, để Morata ghi bàn đưa tỷ số về 1-1.

Sau này, Mancini nói rằng, đáng lẽ ra, Ý phải thắng mà không phải đưa nhau về chấm phạt đền. Còn Enrique cũng ngụ ý, nếu tận dụng tốt các cơ hội, thì Tây Ban Nha mới là đội vào chơi trận chung kết. Chúng ta ngồi xem, và thấy rằng cả hai đều đúng. Tây Ban Nha chơi hay quá, còn Ý thì đá lợi hại quá. Mừng cho Ý, và buồn cho Tây Ban Nha. Nhưng nỗi buồn này không hề bi đát, nó chữa mầm mống của niềm vui, của hạnh phúc.

Dường như Enrique đang viết lại lịch sử bóng đá Tây Ban Nha. Ông đang được so sánh với Luis Aragonés. Năm 2006, sau World Cup, Aragones cũng làm một việc kinh thiên động địa như Enrique bây giờ: ông gạch tên thần tượng Raul Gonzalez của Real Madrid ra khỏi đội tuyển. Nhưng từ đấy, Aragones đã dựng lên đội tuyển Tây Ban Nha lừng lẫy thế giới từ EURO 2008, qua World Cup 2010, tới EURO 2012. Bây giờ, ngay tiếp sau EURO 2020 sẽ là World Cup 2022. Còn hơn một năm nữa để Enrique đi tiếp và chứng minh cho con đường của mình.

Nỗi buồn hạnh phúc - Ảnh 4