-->
iThethao.vn - Trang tin Thể Thao hàng đầu Việt Nam
facebook tiktok youtube
Gửi bài
back-to-top
World Cup

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’

Thứ tư, 23/11/2022 08:00 (GMT+7)

Trước thềm trận ra quân của đội tuyển Đức tại World Cup 2022 với Nhật Bản, tiền vệ Joshua Kimmich đã trải lòng trên The Players Tribune, nói về điểm chạm đáy trong sự nghiệp, khi Die Mannschaft bị loại từ vòng bảng cách đây 4 năm cùng “triết lý” để thành công.

O.K, đầu tiên tôi sẽ thành thật rằng mình đã không xem bất cứ phút nào của kỳ World Cup gần nhất. Chính xác là những trận đấu từ sau vòng bảng. Tôi chỉ đơn giản là không thể.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 1
World Cup 2018 là điểm chạm đáy trong sự nghiệp với Kimmich

Sau khi Đức bị loại, tôi đã phải tránh xa mọi thứ. Người hâm mộ ở quê nhà, báo chí, toàn bộ giải đấu. Tôi đã đến Nam Phi với bạn gái của mình và tôi không xem bất kỳ trận đấu nào nữa. Vậy ai vô địch ấy nhỉ? (Đùa đấy!)

Tôi cần phải hướng bản thân vào một không gian khác, để nghĩ về điều gì đó khác. Tuy nhiên, cuối cùng, dù cho Nam Phi là một đất nước cực kỳ xinh đẹp thì tôi cũng phải nói rằng mình không tận hưởng kỳ nghỉ ấy chút nào. Đó là điều không thể. Tôi nghĩ vì thế mà đây cũng là khoảng thời gian kinh khủng đối với bạn gái của mình.

World Cup 2018 chính điểm chạm đáy mà tôi từng trải qua trong sự nghiệp. Về mặt thể chất, tôi vẫn ổn, nhưng về mặt tinh thần, tôi phải mất hàng tuần để hồi phục. Tôi vẫn nhớ phòng thay đồ sau trận thua 0-2 trước Hàn Quốc. Không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Mọi người đều ngồi im lặng.

Tôi ôm đầu suy nghĩ về việc mình đã làm người hâm mộ, gia đình và cả đất nước thất vọng như thế nào. Tôi nhớ, Joachim Low đã nói nhưng tôi không thực sự hiểu những gì ông ấy nói. Tôi giống như một thây ma, bạn biết không? Tôi đã ở trong thế giới nhỏ bé, tràn ngập sự thất vọng của riêng mình.

Đội tuyển Đức. Bét bảng. Wow.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 2
Sau 4 năm rưỡi, người Đức vẫn chưa thể nuốt trôi thất bại trên đất Nga

Kỳ vọng vào Đức rất cao bởi vì Đức gần như luôn thể hiện tốt. Trong suốt quá trình tôi lớn lên và theo dõi bóng đá, Đức luôn vào sâu ở các giải đấu lớn, giống một điều hiển nhiên: chung kết (2002), bán kết (2006), bán kết (2010), vô địch (2014).

World Cup 2018 là kỳ World Cup đầu tiên của tôi với tư cách là một cầu thủ. Tôi nghĩ rằng cả thế giới đã coi chúng tôi là một trong những ứng viên cho ngôi vương ở Nga. Tất nhiên, vì Đức vẫn là đương kim vô địch. Chúng tôi nghĩ rằng Đức có một đội hình mạnh. Nhưng thực tế hoàn toàn khác.

Đức có những cá nhân rất giỏi, nhưng không phải là một tập thể có sức mạnh tương xứng. Ở cấp độ này, không thể chỉ nói, “Ồ, cầu thủ này tài năng, người này đã vô địch Cúp C1 châu Âu… và những người này đã vô địch World Cup trước đó.” Quan trọng là tất cả phải ăn khớp với nhau. Bằng cách nào đó, vào năm 2018, chúng tôi không chơi như một tập thể. Không hiệu quả. Mùa hè năm đó, tôi đã được tiếp nhận bài học về việc làm sao để trở thành một đội bóng đích thực.

Trở lại phòng thay đồ sau trận đấu với Hàn Quốc, tôi nhớ một đàn anh giàu kinh nghiệm đã nói chuyện với cả đội: “Bây giờ không phải là lúc để trả lời báo chí và tấn công đồng đội vì những sai lầm của họ. Đó không phải việc làm khôn ngoan. Bây giờ, điều quan trọng là phải sát cánh cùng nhau, vì sự thất vọng mà các cậu cảm thấy cũng giống tất cả mọi người trong căn phòng này.”

Những lời đó được khắc sâu trong tâm trí tôi. Ngay cả trong thất bại, sức mạnh của đội tuyển Đức đã được thể hiện, chính là sự đoàn kết.

Kỳ World Cup ấy là nỗi thất vọng thực sự lớn đầu tiên trong sự nghiệp của tôi. Tất nhiên, tôi đã từng thua những trận đấu lớn trước đó. Nhưng khi bạn tham dự một trận bán kết chẳng hạn, ít nhất bạn cũng đã tiến gần đến chức vô địch. Nhưng để thua khi mà chưa đến vòng knock-out thì thật sự là một cảm giác “mới mẻ”. Đó thực sự là một cú sốc lớn với tôi. Trên hết, đó là World Cup. Nó không giống như các giải đấu khác mà bạn nghĩ. Tôi đã chờ đợi 4 năm rưỡi cho một cơ hội khác.

Thành thật mà nói, tôi may mắn vì cho đến giờ chưa phải gặp nhiều nỗi thất vọng lớn trong sự nghiệp của mình. Với Đức, chúng tôi đã có một vài giải đấu không đáp ứng được kỳ vọng và tôi mong sẽ thay đổi điều đó. Nhưng ở cấp câu lạc bộ, tôi đã có những trải nghiệm tuyệt vời tại các giải đấu lớn.

Tôi đã nói về điểm chạm đáy trong sự nghiệp là World Cup 2018, và giờ tôi sẽ nói đến đỉnh cao của mình. Cúp C1 châu Âu là mục tiêu lớn của tôi trong thời gian dài. Cũng giống như World Cup, đó là danh hiệu mà bạn mơ ước khi còn nhỏ. Tôi biết nhiều người nghĩ rằng việc Bayern Munich giành được các danh hiệu hàng năm là điều bình thường. Họ đã quen với điều đó.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 3
Tại Bayern Munich, Kimmich đã gặt hái mọi danh hiệu tập thể

Khi ký hợp đồng với Bayern Munich năm 19 tuổi, tôi đã hy vọng mình sẽ gặt hái được nhiều thành công. Tôi mơ về những danh hiệu, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ từ ngôi làng nhỏ tên là Bosingen. Tôi không thể tưởng tượng được sự nghiệp của mình ở đây sẽ ra sao. Nhưng ngay cả khi chúng tôi giành được mọi thứ, nào là Cú ăn 3, rồi 6 danh hiệu trong một năm hay 10 Bundesliga liên tiếp, một số người vẫn coi đó là điều hiển nhiên chỉ vì chúng tôi là Bayern Munich. Nhưng tôi phải nói rằng, nó không “bình thường”. Đặc biệt không phải những gì đã xảy ra vào năm 2020. 

Mùa giải 2020 đó là một khoảng thời gian điên rồ khi không có người hâm mộ, nhưng cũng rất đặc biệt. Tôi coi đó là một thử thách mới. Rõ ràng, với tư cách là một cầu thủ, bạn muốn lắng nghe âm thanh hò reo từ đám đông, sống bằng năng lượng và những cảm xúc đó, nhưng cũng có vài khoảnh khắc đặc biệt. Chúng tôi thực sự có thể nghe thấy nhau trên sân, giao tiếp tốt hơn và không bị phân tâm.

Tôi cũng rất thích giải đấu Cúp C1 châu Âu phiên bản “mini” ở Bồ Đào Nha. Nó giống như một chuyến đi với đội tuyển quốc gia vậy. Thi đấu loại một lượt thay vì lượt đi lượt về. Tất cả hoặc không có gì hết. Giống như mỗi lần ra sân là một trận chung kết. Điều ấy phát huy sức mạnh lớn nhất của chúng tôi - tinh thần đồng đội ở Bayern Munich.

Và nếu bạn thực sự muốn hiểu Bayern Munich, tại sao câu lạc bộ có quá nhiều danh hiệu và liên tục duy trì vị thế năm này qua năm khác, tôi có thể tóm tắt cho bạn trong một câu. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thành thật mà nói, đó là bài học lớn nhất tôi học được kể từ khi đến Munich bảy năm trước.

“Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng: trận cuối cùng và trận tiếp theo”. Chính xác là như vậy.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 4
Với Kimmich, trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng

Không quan trọng bạn đã làm được những gì. Bạn chỉ được đánh giá dựa trên kết quả. Thật vô nghĩa khi ngồi nhìn vào những chiếc cúp cũ và đắm chìm vào thành tựu từng đạt được. Cuộc chơi vẫn tiếp tục. Mọi người quên dần quên đi những thứ đã diễn ra. Luôn có một thử thách mới, đón chờ một nhà vô địch mới.

Bayern Munich thực sự là hiện thân của điều đó. Chúng tôi có rất nhiều cầu thủ tuyệt vời trong đội, những người đã giành được mọi danh hiệu, từ chức vô địch quốc gia, Cúp C1 châu Âu đến World Cup. Nhưng họ vẫn tập luyện hàng ngày để đối mặt với áp lực, làm việc chăm chỉ và tiến bộ, để cả bản thân lẫn tập thể đều đi lên. Đó là điều giúp chúng tôi gặt hái thành công.

Thái độ đó đến với chúng tôi một cách tự nhiên. Trên thực tế, bây giờ nó là một phần của tôi đến nỗi ngay cả khi tập luyện, tôi cũng không thể cố gắng cho bản thân thư giãn dù chỉ đôi chút. Giống như có điều gì đó trong tâm trí không cho phép tôi hoạt động dưới 100% công suất!

Chúng tôi đã mang tinh thần đó đến với Cúp C1 châu Âu vào năm 2020. Trận đầu tiên tại Bồ Đào Nha là tứ kết với Barcelona, thật điên rồ. Vào giờ nghỉ giữa trận, chúng tôi trở lại phòng thay đồ với tỉ số 4-1. Tất cả chỉ nhìn nhau như thể, “Điều này thật điên rồ. Chuyện gì đang xảy ra vậy???” Chúng tôi không thể tin được. Sau đó, trong hiệp hai, chúng tôi ra sân và ghi thêm 4 bàn nữa. Điên thật!

Không ai mong đợi kết quả ấy. Tôi nhớ mình đã nghĩ thế này sau trận đấu đó, rằng không ai có thể ngăn cản Bayern Munich bây giờ. Với tư cách một tập thể, từng cá nhân tin tưởng tuyệt đối vào cả bản thân lẫn đồng đội, tôi biết Bayern Munich sẽ giành chiến thắng ở tất cả các trận đấu. Mọi thứ còn thiếu với Đức năm 2018 thì chúng tôi đã có đầy đủ ở Bayern Munich 2 năm sau đó.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 6
Đức tại World Cup 2018 đã thiếu đi sự gắn kết của một tập thể

Trong trận chung kết, PSG đã chơi thực sự tốt. Họ không mắc nhiều sai lầm và tạo ra nhiều cơ hội ngon ăn. Nhưng tinh thần đồng đội của chúng tôi đã giúp chúng tôi vượt lên dẫn trước. Tôi còn nhớ quả tạt của mình dành cho Kingsley Coman. Tôi đã cố gắng đưa bóng về phía cột xa, nơi tôi biết Kingsley và Lewandowski sẽ ở đó. Quả tạt hơi sâu với với Lewy, nhưng King chỉ cần nhắm mắt lao chạm bóng mà thôi!

Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không thể ăn mừng khi bóng đi vào lưới. Tôi không muốn phá vỡ sự tập trung. Với đội tuyển quốc gia Đức, chúng tôi có một HLV phụ trách những tình huống cố định, người luôn nói với toàn đội rằng sau khi ghi bàn, 2 phút tiếp theo là đặc biệt quan trọng vì có nguy cơ bị thủng lưới rất cao. Khi ghi bàn và để cảm xúc trôi theo màn ăn mừng, bạn có thể đánh mất sự tập trung cao độ. Vào lúc đó, những lời cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Cuối cùng, khi trọng tài nổi hồi còi mãn cuộc, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi vẫn còn căng thẳng đến mức không nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc. Đột nhiên, tôi nhận thấy mọi người đang chạy xung quanh và tôi đứng yên ở đó, giữa tất cả. Tôi nghĩ Thomas Muller hẳn đã nhận ra rằng tôi vẫn chưa hiểu vì anh ấy đã đến, túm lấy đầu tôi rồi hét lên, “CHÚNG TA ĐÃ LÀM ĐƯỢC! CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC RỒI!".

Con người Thomas là thế đấy. Nhưng nghiêm túc mà nói, anh ấy đã khiến tôi bừng tỉnh để nhận ra: Ôi Chúa ơi, chúng tôi thực sự đã vô địch. Sau đó, tôi phải tìm Serge Gnabry. Tôi và Serge biết nhau từ năm 12 tuổi khi cả hai cùng ở học viện của VfB Stuttgart.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 5
Kimmich và Gnabry đã cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc đỉnh cao trong sự nghiệp

Chúng tôi nằm xuống thảm cỏ trong sân vận động chẳng có bóng người trên khán đài ở Lisbon, tận hưởng khoảnh khắc, nhìn lên bầu trời. Không có người hâm mộ nên khoảnh khắc này chỉ dành cho chúng tôi. Chàng trai đến từ Bosingen và chàng trai đến từ Weissach chỉ nằm đó, nghĩ về việc chúng tôi đã nói về khoảnh khắc này như thế nào 13 năm trước khi cả hai còn ở Stuttgart. Chúng tôi đã ghi nhớ giấc mơ đó như thế nào trong suốt ngần ấy năm, chứng kiến nó lớn lên từng chút qua mỗi ngày cho đến khi trở thành sự thật với cả hai, trong cùng một đội, vào cùng một đêm. Thật không thể tin được.

Khi Manuel Neuer nâng cao chiếc cúp, tôi đã cố gắng giữ mọi thứ trong tâm trí mình. Chụp một bức ảnh và giữ nó cho riêng mình. Chẳng mấy chốc, nó sẽ chỉ là lịch sử. Chúng tôi sẽ bước vào một kỳ World Cup nữa và mọi người đều biết điều đó có ý nghĩa như thế nào ở Đức. Chúng tôi biết áp lực lớn ra sao, giống như ở Bayern Munich.

Hầu như mọi lúc, Đức đều được đánh giá ở thế “cửa trên”. Người hâm mộ mong đợi bạn giành chiến thắng, áp đảo trong mọi trận đấu. Sự khác biệt duy nhất là áp lực lớn hơn một chút với Đức, bởi vì chúng tôi đã thi đấu không thành công trong một khoảng thời gian dài. Với tư cách cầu thủ, bạn cũng không có nhiều cơ hội ở cấp độ đội tuyển quốc gia để hy vọng giành được điều gì đó lớn lao.

Giải đấu tiếp theo có thể là giải đấu cuối cùng của bạn. Bạn có thể không còn cơ hội nữa. Và đối với người dân Đức, những người hâm mộ, World Cup là chiếc cúp quan trọng nhất. Ngay cả khi, về mặt cá nhân, tôi không muốn chiếc cúp này sẽ là thứ xác định xem sự nghiệp của tôi có hoàn hảo hay không.

World Cup đầu tiên tôi thực sự theo dõi là giải đấu năm 2006 ở Đức. Tôi nhớ khi đang tham dự một giải trẻ ở Berlin, bố đến đưa tôi và các bạn đến một khu dành cho người hâm mộ để xem trận tứ kết với Argentina trên màn hình lớn. Tôi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh Oliver Kahn tiến đến Jens Lehmann ngay trước loạt sút luân lưu để chúc may mắn, và tất nhiên, cả quả phạt đền thành công của Tim Borowski.

Tôi đã suy sụp sau trận bán kết với Italia, nhưng phải nói rằng, dù chỉ mới 11 tuổi, tôi đã không khóc. Đó là một mùa hè đặc biệt đối với cả đất nước, còn với tôi, đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được đầy đủ các cung bậc cảm xúc khi theo dõi đội tuyển quốc gia.

Kỳ World Cup gần nhất vào năm 2018, đáng tiếc đã không giúp chúng tôi sống lại những ký ức về các giải đấu gần đây. Tôi vẫn mang theo mình nỗi thất vọng đó. Nhưng đó là quá khứ và bây giờ chúng tôi chuẩn bị bước vào một kỳ World Cup mới.

Đức đã thể hiện tốt ở vòng loại. Chúng tôi có một huấn luyện viên hàng đầu, một tập thể mà hy vọng là sự kết hợp đúng đắn giữa sức trẻ và kinh nghiệm để tạo nên một đội bóng mạnh. Tôi không còn là đứa trẻ chập chững lên tuyển nữa. Tôi đã học được rất nhiều điều trong những năm qua và cảm thấy có thêm trách nhiệm với tất cả. Nhưng quan trọng là chúng tôi phải sát cánh bên nhau.

Joshua Kimmich và triết lý thành công: ‘Trong bóng đá, chỉ có hai trận đấu quan trọng’ - Ảnh 7
Liệu cá nhân Kimmich và tuyển Đức có làm nên chuyện tại World Cup 2022?

Lần cuối cùng Đức có một Quả bóng vàng là vào năm 1996, với Matthias Sammer phi thường. Và dù không có những “siêu sao” như ông ấy, Đức vẫn có thể thường xuyên góp mặt ở bán kết và chung kết các giải đấu lớn.

Tại sao? Đó là bởi vì tất cả chúng tôi đều muốn trở thành một tập thể mạnh mẽ, nỗ lực vì đồng đội của mình và khiến sự liên kết ngày càng sâu sắc hơn. Đó là điều khiến đội tuyển Đức trở nên vĩ đại. Tôi không nghĩ có ai tham dự một giải đấu với cảm giác mình là nhà vô địch. Đó là thứ tâm lý sẽ phát triển qua từng trận một.

Trước đây, có lẽ chúng ta đã nói quá nhiều về danh hiệu. Mùa đông này, thành thật mà nói, tôi không biết đội sẽ đi xa đến đâu. Có lẽ kỳ vọng của mỗi người lại khác nhau. Đó có khi cũng là một điều tốt.

Đừng hiểu lầm, tôi vẫn nuôi giấc mơ chạm đến đỉnh cao nhất. Tôi thích thử thách và biết chúng tôi có thể tiến xa, nhưng phải cùng nhau đi từng bước một.Tất cả bắt đầu bằng trận mở màn.

Ngày 23 tháng 11, đối thủ Nhật Bản. Đó là trận “tiếp theo” của chúng tôi. Đó là điều duy nhất chúng tôi quan tâm vào lúc này.

(Joshua Kimmich - The Players Tribune)

TIN LIÊN QUAN

Nhận định bóng đá